PGVDN – Có những hành trình không đơn thuần chỉ là đi xa mà còn là quay về. Với Giang Phong, từ nghề báo đến hội họa, từ quản lý dự án đến phòng tranh, từ Bảo Lộc đến Đà Lạt, tất cả đều như một vòng tròn đủ đầy. Vòng tròn ấy được kết nối bằng chữ nghĩa, tranh vẽ, trà đạo và một niềm tin vững bền vào giá trị tinh thần.

Khởi đầu từ nghề báo
Trước khi cầm cọ Giang Phong từng là một nhà báo. Anh gắn bó với Báo Công an Thành phố Hồ Chí Minh rồi cộng tác với Báo Giác Ngộ. Sau đó anh đảm nhận vai trò chủ nhiệm nội dung của Báo Du Lịch Tâm Linh nơi cho anh cơ hội nhìn sâu hơn vào đời sống văn hóa tâm linh khắp vùng miền. Báo chí dạy anh ghi lại sự thật dạy anh lắng nghe và trân trọng câu chuyện của con người. Nhưng cũng chính những trải nghiệm ấy anh nhận ra chữ nghĩa thôi chưa đủ. Anh cần một ngôn ngữ khác để chạm đến chiều sâu tâm hồn.


Dấu mốc Tùng Lâm Hoa Sen và hành trình Bảo Lộc
Năm 2015 sau khi hoàn thành vai trò giám đốc dự án Tùng Lâm Hoa Sen tại Đạ Hoai, Giang Phong cùng gia đình chọn Bảo Lộc để an cư. Ở mảnh đất trà và sương ấy anh dựng nên Homestay Café Ngộ. Ngộ không chỉ là một homestay hay một quán café mà là một phim trường nghệ thuật sống. Người đến Ngộ không chỉ nghỉ ngơi mà còn có thể ngồi bên bàn trà lặng ngắm một bức tranh đọc một câu chữ thư pháp và cảm nhận sự lắng đọng của tâm hồn.

Thưởng trà ở Bảo Lộc
Bảo Lộc với đồi chè bạt ngàn đã đem đến cho anh một niềm đam mê khác: thưởng trà. Anh không chỉ uống trà như một thói quen mà thưởng trà như một pháp môn để cảm nhận sự tỉnh thức. Từ màu nước hương thơm cho đến vị ngọt hậu trong cuống họng mỗi chén trà là một cuộc trò chuyện thầm lặng với thiên nhiên. Trong tĩnh lặng của Bảo Lộc Giang Phong tìm thấy cảm hứng để vẽ để viết và để sống chậm lại.

ngọn bút
Trở lại Đà Lạt với phòng tranh biệt thự cổ
Nhưng rồi duyên phận lại gọi anh về Đà Lạt. Thành phố của sương mù và những biệt thự trầm mặc trở thành nơi anh dựng phòng tranh mới tại quần thể 13 căn biệt thự cổ trên đường Trần Hưng Đạo. Với anh đây không chỉ là một không gian triển lãm mà là nơi để trò chuyện với ký ức thành phố.

Những cuộc triển lãm tranh của Giang Phong đã được báo chí ghi nhận đặc biệt là loạt tranh vẽ biệt thự cổ Đà Lạt. Anh không chỉ vẽ cái hình dáng mà còn khơi lại cái hồn. Đứng trước tranh người xem như bước vào một Đà Lạt khác một Đà Lạt ít ồn ào nhiều trầm lặng nơi ta có thể nghe tiếng thông reo ngửi mùi rêu phong và thấy bóng dáng một thời đã qua.

Từ tranh vẽ đến trang sách
Ngày nay ngoài việc sáng tác tranh và triển lãm Giang Phong còn dành thời gian viết sách. Dự án anh đang theo đuổi là một công trình nghiên cứu và trải nghiệm tâm linh mang tên Tổ Sư Huệ Đăng Thiên Thai Thiền Giáo Tông & Các Tự Viện . Đây vừa là học thuật vừa là chiêm nghiệm cá nhân cho thấy bước tiến mới trong hành trình tìm về gốc rễ tinh thần của anh.

Nghệ thuật như một cách sống
Có người hỏi vì sao anh lại dấn thân vào nhiều con đường như vậy báo chí hội họa trà đạo thư pháp rồi cả nghiên cứu tâm linh. Anh chỉ cười hiền Tất cả chỉ là những cách khác nhau để sống hết mình trong hiện tại và giữ lại điều đẹp đẽ cho mai sau. Đúng như thế từ nghề báo đến tranh vẽ từ những chén trà ở Bảo Lộc đến những trang sách đang viết dở hành trình của Giang Phong là minh chứng cho một lối sống gắn bó với cái đẹp và sự thật. Và giữa những đổi thay vội vã của Đà Lạt hôm nay tranh và chữ của anh là lời nhắc dịu dàng rằng có những giá trị không thể thay thế. Chúng cần được trân trọng cần được gìn giữ để thành phố ngàn hoa mãi là nơi của ký ức và bình yên.
“Nghệ thuật không chỉ để trưng bày mà là cách sống hết mình trong hiện tại và giữ lại điều đẹp đẽ cho mai sau.”
Trần Long/Báo Phật Giáo Và Doanh Nhân