Đêm nay trời trở gió. Lá rụng xuống sân chùa như những con chữ trong quyển kinh từ hư không rơi xuống trang giấy nhỏ. Tu viện Vô Biên Hạnh hôm nay, Tăng Ni, Phật tử… đều cùng ngồi xuống. Mỗi người cầm bút, giữ lòng, chậm rãi chép từng hàng chữ từ bản kinh Diệu Pháp Liên Hoa.

Chép con chữ bằng lời kinh, là khêu tim cho tỏ ngọn đèn tuệ. Mực đen trên giấy trắng, như hạt giống tuệ gieo vào ruộng tâm. Người viết thấy tay mình run run, mà lòng lại rất mực vững vàng. Chữ nằm yên, nhưng ánh sáng thì lan tỏa. Xin lặng thinh để nghe tâm mình hòa vào tâm Phật, thấy con chữ hóa thành tri kiến Phật. Hầu như ai cũng đã đi qua nhiều mùa lá rụng, nay chép từng dòng kinh, như gửi lại dấu vết của đời mình vào trong Pháp.


Tả Kinh không phải chỉ là hành động của ngòi bút. Đó là một cuộc ngồi xuống hành thiền. Để một cánh cửa mở ra cho từng tâm hồn, biết dừng lại, chậm thôi mà nghe lời gió lướt qua ngàn trang kinh làm nên bản nhạc trầm hùng từ sông sâu núi cả.

Thu ở Tu viện không chỉ có lá bay mà còn có cả ánh sáng vươn lên từ từng con chữ, trên mỗi trang kinh đậu lại ở nụ cười vô ngôn trên môi Phật. Tiếng sột soạt của ngòi bút chạm vào trang giấy cho thanh âm sự sống bừng lên. Và trong âm vang ấy, mỗi người biết rằng: mình đang được trở về.
Sau đây số hình ảnh ghi nhận:















Sư cô Huệ Viên