PGVDN – Âm nhạc vốn là ngôn ngữ chạm đến trái tim, còn Phật giáo là con đường soi sáng tâm hồn. Khi hai dòng chảy ấy gặp nhau, chúng tạo nên một hành trình vừa lắng đọng vừa đầy cảm hứng. Với ca sĩ Mỹ Hạnh người nghệ sĩ lớn lên trong truyền thống Phật giáo, âm nhạc không chỉ là nghề nghiệp mà còn là một cách thực tập chánh niệm, gieo trồng hạt giống an lạc trong đời sống. Cuộc trò chuyện với chị mở ra một góc nhìn dung dị nhưng thấm đẫm tình đời, tình đạo.

Chị có cơ duyên nào để tiếp xúc và gắn bó với Phật giáo trong đời sống cá nhân?
Mình sinh ra trong một gia đình Phật tử thuận thành. Ba má đã ăn chay trường hơn 30 năm, em ruột mình hiện là một vị xuất gia đang tu học tại Mỹ, còn chị hai cũng ăn chay trường. Bản thân mình và ông xã cũng trường chay. Có lẽ chính nền tảng ấy đã giúp mình gắn bó sâu đậm với Phật giáo.

Tinh thần từ bi và buông xả trong Phật pháp đã ảnh hưởng như thế nào đến sự nghiệp ca hát của chị?
Đã là người con Phật, mình luôn cố gắng học và hành theo lời Phật dạy. Tinh thần từ bi giúp tôi chọn ca khúc ý nghĩa, hát bằng cả trái tim; còn hỷ xả giúp tôi vững vàng trước áp lực nghề. Khi mở lòng và buông bỏ tham – sân – si, mình thấy mang lại lợi ích cho nhiều người, và chính bản thân cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc, an lạc.

Có kỷ niệm nào trong hoạt động ca hát gắn liền với Phật giáo khiến chị xúc động nhất?
Với tôi, mỗi lần đem tiếng hát cúng dường Tam Bảo đều là một kỷ niệm đáng quý. Nhưng nhớ nhất vẫn là những chuyến đi hát ở các ngôi chùa vùng sâu vùng xa. Ở đó, khán giả không chỉ lắng nghe bằng đôi tai mà còn bằng cả tấm lòng. Có lần tôi hát trong một ngôi chùa nhỏ giữa núi rừng, ánh đèn điện yếu ớt, bà con ngồi trên chiếu tre, gương mặt ai cũng rạng rỡ khi nghe những lời ca Phật pháp. Chính khoảnh khắc giản dị ấy đã chạm sâu vào tim tôi, nhắc tôi nhớ rằng âm nhạc chỉ thật sự có ý nghĩa khi mang lại sự an lạc cho người nghe.

Chị định nghĩa thế nào là thành công trong cuộc sống và sự nghiệp của mình?
Đối với mình, thành công lớn nhất chính là sự an lạc trong tâm hồn. Danh tiếng hay tài chính chỉ là phương tiện, còn an lạc mới là giá trị bền vững, nuôi dưỡng tâm hồn mỗi ngày.

Có một lời Phật dạy nào chị luôn ghi nhớ và áp dụng trong đời sống cũng như sự nghiệp?
Trong muôn vàn lời Phật dạy, điều mình tâm đắc nhất chính là bỏ: Tham – sân – si. Khi thực tập được điều này, mình thấy tâm sáng hơn, nhẹ nhõm hơn, và tự do hơn rất nhiều.

Chị có dự định thực hiện những sản phẩm âm nhạc gắn với Phật giáo để truyền tải thông điệp nhân sinh không?
Là một ca sĩ gắn bó với Phật giáo, mình lúc nào cũng mong muốn lan tỏa thật nhiều sản phẩm âm nhạc mang giá trị nhân sinh. Tôi đang ấp ủ những sản phẩm âm nhạc gắn liền với Phật giáo để truyền tải thông điệp nhân sinh. Hy vọng có thêm sự đồng hành để lan tỏa rộng hơn.

Theo chị, nghệ sĩ và doanh nhân nên đồng hành thế nào để cùng lan tỏa Phật pháp và giá trị nhân văn đến cộng đồng?
Mình chỉ mong các doanh nhân trẻ hãy đồng hành cùng văn nghệ sĩ trong việc lan tỏa Phật pháp. Khi kinh doanh hướng thiện và nghệ thuật cùng chung tay, xã hội sẽ được bồi đắp thêm cả giá trị tinh thần và vật chất, tạo nên một môi trường nhân văn và bền vững hơn.

Những chia sẻ của Mỹ Hạnh không đơn thuần là câu chuyện cá nhân, mà còn là lời nhắc nhở đầy ý nghĩa về giá trị đích thực của cuộc sống: “An lạc trong tâm hồn quan trọng hơn mọi danh vọng”. Âm nhạc của chị không chỉ để nghe, mà để cảm, để soi lại mình và để sống tốt hơn. Trong tiếng hát ấy có bóng dáng của Phật pháp, có hơi thở của tình thương và sự buông xả. Gần đây, trong không khí mùa Vu Lan, Mỹ Hạnh đã cùng nhiều nghệ sĩ tham gia một chương trình giao lưu tiệc chay mang tên “Vu lan Chay Lành Mùa Ươm”. Sự hiện diện của chị không chỉ là tiếng hát, mà còn là tấm lòng cúng dường, lan tỏa thông điệp hiếu hạnh và tình thương đến cộng đồng. Và có lẽ, đó cũng chính là thông điệp mà chị muốn gửi đến khi nghệ thuật và đạo cùng đồng hành, chúng ta sẽ góp phần làm cho xã hội này sáng hơn, đẹp hơn và đầy nhân ái hơn.
Trần Long/Báo Phật Giáo Và Doanh Nhân