
Người đi ngang hàng cây, nhìn lá lìa cành mà chợt chạnh lòng. Bởi trong khoảnh khắc ấy, ta thấy rõ sự mong manh của tất cả những điều ta tưởng chừng vĩnh cửu. Thì ra, chẳng có gì ở đời mãi còn nguyên vẹn: lá rồi sẽ rơi, hoa rồi sẽ tàn, và con người, cũng có ngày rời xa nhau.
Nhưng lá rụng không có nghĩa là cây mất đi. Lá chỉ trả về cho đất những gì nó đã nhận. Hoa tàn để ngày mai nụ mới hé nở. Và sự rời xa của một người đôi khi chỉ để ta có cơ hội học cách đứng vững một mình, học cách tìm lại chính mình trong khoảng trống.
Ta hay hỏi: “Tại sao người ấy đi?” Nhưng kỳ thực, câu trả lời không quan trọng. Người đã chọn đi, cũng như lá chọn rụng. Đó không phải là sự phản bội, mà chỉ là một hành trình tự nhiên. Mỗi trái tim có một mùa riêng, và khi mùa đổi thay, ta không thể ép ai ở lại.

Thay vì trách móc, hãy biết ơn. Như đất biết ơn lá đã từng xanh một thời, từng che mưa, đón nắng. Ta cũng vậy, biết ơn những người từng ghé qua đời ta, từng cho ta nụ cười, từng nắm tay ta qua những ngày giông bão.
Khi học được cách nhìn lá rơi mà không buồn, nhìn người đi mà không trách, lòng ta tự khắc bình yên. Bởi ta hiểu rằng: mọi thứ trên đời đều đến và đi theo một lẽ tự nhiên. Điều duy nhất ta có thể làm là trân trọng từng khoảnh khắc chúng còn hiện hữu.
Và khi gió lại về, lá lại rơi, ta chỉ mỉm cười, ngồi dưới gốc cây, lắng nghe tiếng thì thầm của đất trời, để thấy rằng: trong cái mất đi luôn ẩn chứa một sự khởi đầu mới.
Tịch Minh