Chớm thu hiu hắt đồi hoang cũ
Lối mòn cỏ lấp dấu chân xưa
Người đi vạn dặm không tung tích
Để lại muôn lời rơi như mưa.

Từng bước động vang trời kim-cổ
Mỗi lời trùm lấp hướng đông-tây
Lên non chạm đến vô biên xứ
Xuống đèo hoa trắng trùng trùng mây.
Cỏ dại xanh rờn trên lá úa
Cây già sừng sững giữa non cao
Sư tử xa rừng im tiếng hống
Sấm động ngang trời, đất nghiêng chao.
Trăm năm dội lại đời hưng-phế
Cổ lụy sơn hà nghìn dặm đau
Lữ thứ độc hành đường mây bạc
Phơ phất ven rừng chập chùng lau.
Xao xuyến thương ai chiều thu quạnh
Lá úa năm rồi đã mục khô
Cùng với trăng sao nhịp thở dài
Vào dòng phổ độ kiếp trần ai.
Bến không bàng bạc hoa trời rải
Lòng còn vương vấn việc mai sau
Đường dài chưa mỏi chân đại sĩ
Lão bệnh tạm dừng gót vân du.
Tự tình không hổ trang kinh sử
Đạo phong, uy đức, tỏa muôn nơi
Tinh hoa thiên cổ lưu hậu thế
Cao vút tầng không hạc ngang trời.
(Kính dâng ân sư Tuệ Sỹ nhân lễ Đại Tường của Người)
Vĩnh Hảo












