Chúng ta học Phật là để có cái nhìn đúng lẽ thật, không nên nhìn một cách hời hợt bên ngoài, rồi sanh ra những ý niệm hơn thua, phải quấy, tranh đấu vô ích.
Phải thấy được lẽ thật của cuộc đời như vậy, để chúng ta tu sửa cho mình và giúp mọi người có cuộc sống an lạc thảnh thơi trong hiện đời, mà cũng là biết lo cho đời sau của mình được tốt đẹp hơn.
Gần đây có nhiều người nói nhịn là ngu. Nhưng xét kỹ nhịn có ngu không?
Như người ta nói mình ngu như con bò, ta vẫn thản nhiên đáp: “Phải tôi ngu, vì người xưa bảo càng học thấy càng dốt, thế thì không ngu sao được.”
Nói vậy là ngu hay không ngu?
Còn ta lớn tiếng cãi với họ thì rõ ràng mình ngu mất rồi.
Nếu chúng ta sáng suốt nhận định đúng thì cuộc sống an nhàn, thoải mái, không phiền hà ai.
Tại vì mình cố chấp quá, động tới là nổi tức, nổi nóng nên sanh ra bao nhiêu chuyện không tốt.
Ðã tạo nghiệp ác nghiệp dữ với người thì người trả lại ta nghiệp ác, nghiệp dữ thôi.
Cứ thế chồng chất những thứ xấu ác, không có ngày cùng.
Ngày nay học hiểu đạo lý rồi, chúng ta phải chừa bỏ những thứ xấu ác, làm những điều tốt điều lành, đó là tu.
Nghiệp không có hình tướng, không thật nhưng đã gây tạo thì nó không mất, chỉ có thể chuyển đổi thôi.
Dù tai nạn xảy ra, tất cả sự vật bên ngoài bị tiêu hoại, chớ nghiệp theo sát bên mình không bao giờ mất.
Vì vậy chúng ta phải sợ nghiệp ác, nghiệp dữ.
Dè dặt nói lời cẩn thận, đừng làm buồn lòng người.
Làm việc gì nhớ đừng để cho người phải khổ.
Nghĩ điều gì cũng cẩn thận suy đi xét lại, đừng nghĩ xấu nghĩ oan cho ai.
Không nghĩ xấu cho người, không nói lời dữ với người, không làm đau khổ người, đó là tu.
Còn tham sân si thì còn khổ, bất an

Tu như vậy có hiền chưa? Ðó mới gọi là người hiền. Nhưng Phật tử chúng ta tu mà chưa hiền. Chưa hiền là tôi nói nhè nhẹ đó, chớ nói thẳng là quí vị tu mà còn dữ quá.
Người ta động tới thì la vang trời, vang đất không ai chịu nổi, có phải xấu hổ cho Phật không, dạy đệ tử không được thì xấu hổ chớ sao!
Cho nên tu mà chưa hiền thì chưa phải là người thật tu.
Chúng ta hiền thì mọi người chung quanh đều thương mến.
Nếu một gia đình người chồng, người vợ đều hiền lành như vậy thì gia đình đó có cãi vã nhau không?
Có thể ly dị nhau không? Ðâu có chuyện đó.
Nên một gia đình tu hiền là một gia đình hạnh phúc.
Một xóm một làng tu hiền là xóm làng bình an.
Một đất nước dân chúng tu hiền là một quốc gia ấm no thanh bình, văn minh giàu mạnh.
Như vậy chúng ta tu là đem lại sự an lành cho bản thân, đem lại hạnh phúc cho gia đình, đem lại sự tốt đẹp cho thôn xóm, đem lại ấm no thạnh vượng cho đất nước.
Ðó là lợi ích thiết thực, là chân giá trị của sự tu.
Chớ không phải đi chùa cúng Phật, lạy hít hà như quí trọng tha thiết với Phật lắm, mà ra khỏi chùa ai động tới thì la đổng lên.
Phật đâu có cần mình tu với Ngài, mà cần ta tu với chúng sanh kìa.
Phật không ăn, không uống, không buồn, không giận thì tu với Ngài làm gì?
Thậm chí có Phật tử lại hiểu lầm, tu theo Phật là tới ngày rằm, ba mươi hay ngày vía đi chùa cúng Phật, lạy Phật.
Rồi lâm râm khấn Phật cho con làm ăn phát tài, gia đình con được mạnh khỏe bình an, con cháu đỗ đạt.
Cúng Phật chừng một dĩa quả mà xin lại bấy nhiêu đó, tu gì mà tham quá chừng, Phật nào chứng cho.
Phật dạy bỏ tham, sân, si.
Tu là đừng tham, đừng nóng giận, đừng si mê mà mình lại tham, lại nóng giận, lại si mê nhiều hơn. Ðó là sai lầm, là không hiểu Phật, làm sao gọi là tu được.
Chúng ta phải nhớ tu là sửa đổi, là chuyển những hành động, lời nói, ý nghĩ không tốt thành hành động, lời nói, ý nghĩ tốt.
Như vậy mới đúng ý nghĩa tu.
Trích trong: Nghiệp Duyên.
HT. Thích Thanh Từ