Lũ lụt có thể cuốn trôi tài sản, có thể làm gãy cầu, nghiêng mái, nhưng không thể cuốn mất
nghĩa tình.
“Một đồng giữa lúc nguy nan
Hơn giúp bạc triệu lúc đang yên bình”
(thầy Tánh Tuệ)

Lời chia sẻ vang lên, nghe như hơi ấm giữa những ngày miền Trung mưa lớn, nước dâng trắng xóa, ruộng đồng chìm trong biển nước, mái nhà chỉ còn thấp thoáng trên mặt dòng hung dữ. Trong tiếng mưa ràn rạt và gió quất vào hiên, lòng người Việt lại một lần nữa mở ra, như thể mỗi mùa bão lũ, đất trời gọi tên lòng nhân ái quê mình.
bớt cho hàng xóm khó khăn hơn. Có đứa trẻ đứng bên cửa nhìn ghe cứu hộ đi qua, miệng không nói nhưng mắt sáng lên hy vọng.
Giữa dòng nước lạnh lẽo, ta thấy được điều ấm nhất: tấm lòng.
Lũ lụt có thể cuốn trôi tài sản, có thể làm gãy cầu, nghiêng mái, nhưng không thể cuốn mất nghĩa tình. Người Việt – từ miền xuôi đến miền ngược, từ thành phố đến bản làng – chỉ cần nghe tin quê nhà chìm nước là bàn tay lập tức nối nhau thành dây dài. Không phải ai cũng có nhiều, không phải ai cũng kịp góp lớn, nhưng chút ít lòng lành vẫn hóa thành phép màu.

Vì có khi, một gói mì lúc nước cao còn ý nghĩa hơn mâm cỗ khi trời nắng. Một chiếc áo mưa lúc phong ba quý hơn chục cái áo đẹp lúc yên bình. Một lời hỏi han giữa giờ loạn lạc, giá trị hơn trăm lời chúc phồn hoa sau bữa tiệc.
Nước lên, lòng người lại xuống sâu – sâu để thấu, để thương, để thấy rằng ta không sống một mình. Mỗi lần bão cuốn qua miền Trung, miền núi phía Bắc hay Tây Nguyên, người Việt lại nhìn nhau mà đứng dậy, mà thấy rõ hơn tình đồng bào. Có thể cuộc sống bộn bề khiến ta đôi lúc khép lòng, nhưng khi thiên tai ập đến, ta lại nhớ mình thuộc cùng một dòng giống, cùng một quê hương.
Thương lắm những người “vác cơm chạy bão”, thương những chiến sĩ đội áo phao ngủ ngoài trời, thương những đoàn thiện nguyện không ngại hiểm nguy. Và cũng thương những gia đình chỉ còn lại vách tường và hy vọng, nhưng vẫn nở nụ cười khi nhận bọc quà bé nhỏ.
Đời có những lúc như vậy: gian nan để thấy ai là ruột thịt; bão tố để biết tấm lòng ai rộng lớn.
Có người nói, làm thiện bây giờ cần hình thức, cần quay phim, chụp hình. Nhưng cũng có nhiều bàn tay âm thầm lau mặt nước cho người khác mà chẳng cần ai biết tên. Và tất cả những tấm lòng ấy – công khai hay lặng lẽ – đều làm cho đất nước này ấm hơn giữa mùa giông bão.
Mùa lũ rồi sẽ rút. Nắng rồi sẽ lại lên. Mầm xanh sẽ mọc trên lớp phù sa vừa lắng xuống. Nhưng điều còn lại dài lâu hơn, đẹp hơn cả trời trong sau giông, chính là: lòng người đã mở ra.
Mong rằng khi mưa dứt, khi dòng nước lặng, trái tim chúng ta vẫn đong đầy như những ngày này – những ngày mà mỗi lời hỏi thăm là một chiếc phao, mỗi món quà là một mảnh nắng giữa trời xám.
Nguyện cho quê mình bớt lạnh. Cho người mình bớt khổ. Cho nghĩa tình này – không chỉ đến rồi đi cùng nước lũ, mà ở lại trong từng bước đời bình dị.
Thiên Thanh














