Cha ơi ! Con đã nhiều đêm thức trắng
Viết những bài thơ sâu lắng yêu đương
Con vô tâm không biết những đêm trường
Mùa nắng hạn…
Cha nai lưng kéo nước… mặc gió sương
Cho vụ mùa xanh tốt…
Con vô tình ước những điều ngu dốt
Rằng thời gian hãy không ngớt trôi nhanh
Đâu biết rằng cha đã quá tuổi xanh
Tóc muối tiêu đời tô thành bạc trắng…
Vai quần quật trong nắng trưa thầm lặng
Đôi chân gầy bước nặng gánh mưu sinh
Lo cho con mà quên mất thân mình
Con lại bận với mối tình dang dở…
Con đã buồn khi người yêu hờn dỗi
Con dại khờ với mơ mộng xa xôi
Mùi đất – khét nắng – giọt mồ hôi
Mùi thân thương đã làm con chợt tỉnh
Ơi cha ơi ! Biết bao giờ cha hỡi !
Con đáp đền được ơn nghĩa đời cha
Khi biển sâu và trời rộng bao la
Chẳng đo được công lao cha vun đắp…
