Thiên Mã Tự Hành – Mỹ Học Tự Do Trong Bút Pháp Giang Phong

PGVDN – Sương sớm Đà Lạt buông xuống như tấm lụa trắng mà thiên nhiên vừa se tơ trong đêm. Trong ánh sáng còn phai của bình minh, chiếc bàn gỗ nhỏ bên cửa sổ hiện lên như một đạo tràng của nghệ thuật. Ở đó, Giang Phong nghiêng mình, cây bút lông chạm nhẹ vào tấm lụa căng phẳng. Một đường mực vừa rơi xuống đã khiến không khí xung quanh khựng lại. Như thể chỉ một nét bút thôi đã khiến cả cao nguyên đổi nhịp.

Z7238091193756 8897062472ccf86a56a2723263c9da21
Mã hoàng kim nhẹ gió
Ánh mắt dịu mà sâu, bờm bay như mây sớm. Dáng đứng đủ tĩnh để soi mình, đủ mạnh để dẫn lối. Chính là khí tượng của trí và dũng song hành.
Z7238091182196 c03feccbb8020116c88e69a53b91b9f3
Mã tím hoàng kim
Sắc tím trầm tĩnh, hoàng kim rực chiếu như dấu ấn trời để lại. Thần thái ngựa sâu như ẩn sĩ giữa núi, khí vận mạnh mà không cần phô diễn.

Khoảnh khắc ấy không chỉ mở đầu một bức tranh, mà mở ra khí mạch của cả bộ mã họa Bính Ngọ đang được giới nghệ thuật dõi theo.

Theo nhiều nguồn tin văn nghệ, Giang Phong luôn chọn cách sống gần với đất và người. Những người trồng hoa nơi đây cần mẫn, giản dị, không vội vàng mà vẫn tạo ra những mùa nở huy hoàng. Chính nhịp sống trầm tĩnh ấy đã hun đúc cho ông sự kiên nhẫn và tinh tế trong từng bút pháp.

Tranh ngựa của Giang Phong có nét mạnh nhưng không thô, có khí nhưng không gắt. Ngựa trong tranh mang dáng vẻ của sinh thể sống chứ không phải mô hình nghệ thuật. Mỗi con mang một tâm thái: “Có con chạy như xuyên gió, có con đứng như nhập thiền, có con ngoái nhìn như vẫn nhớ một dặm đường đã đi qua.”

Nhiều bài viết đánh giá rằng Giang Phong đã vượt khỏi khuôn khổ tả thực để bước vào cảnh giới tả ý. Ông không nắm bắt hình dáng của ngựa mà nắm bắt tâm khí của nó. Bởi thế, tranh ông không phụ thuộc vào đường viền, mà phụ thuộc vào luồng khí ngầm chảy dưới từng mảng mực.

Những bức tranh ngựa của Giang Phong thường khiến người xem lặng đi. Ở đó, sức mạnh không đến từ sự phô diễn mà đến từ sự hàm chứa. Tĩnh trong động, động trong tĩnh. Sự cân bằng ấy làm nên tinh thần thiền rất riêng của ông.

Z7238091222034 25ea85c049fecb5314426a18911e645b
Họa sĩ giữa phút nhập thần
Bờ vai nghiêng nhẹ, bàn tay giữ bút như giữ mệnh. Một nét bút cũng đủ làm chuyển động không gian. Tâm – Khí – Bút hòa làm một
Z7238091236742 dcea234df42e1f2f67a3dc354bac6409
Đôi mã đa sắc
Màu đỏ, lam, lục giao hòa thành trường ảnh như phong hỏa. Ánh mắt hai mã đối nhau, vững mà sáng. Khí phách của nghệ thuật vượt mọi giới hạn.

Ánh mắt ngựa trong tranh có chiều sâu như nhìn xuyên qua hình tướng để soi vào nội tâm người xem. Trong sức bật của vó ngựa, người ta thấy khát vọng bứt phá. Trong hơi dừng của dáng đứng, người ta thấy trí tuệ tỉnh lặng. Sự hòa quyện ấy tạo nên cảm giác mà báo chí gọi là nội lực không ồn ào, một phẩm chất hiếm trong hội họa đương đại.

Không ít nhà bình luận cho rằng, so với những danh họa mã nghệ Trung Hoa, Giang Phong không bước theo con đường của họ mà đi trên con đường của chính mình. Nhưng kỳ lạ thay, điểm cuối của cả hai con đường lại cùng hướng về một nơi: “Nơi nghệ thuật trở thành gương soi tâm thức.”

Bộ tranh ngựa Bính Ngọ 2026 đang bước vào giai đoạn cuối và dự kiến trở thành một trong những sự kiện mỹ thuật được chờ đợi nhất đầu năm. Không chỉ vì tài năng của người họa sĩ, mà vì thông điệp mà bộ tranh mang lại.

Tranh của Giang Phong không thúc ép người xem chạy nhanh hơn, mà nhắc họ chạy đúng hướng. Không khuyên người ta phải mạnh mẽ, mà khuyên mạnh mẽ phải đi cùng minh triết. Không nói về thắng thua, mà nói về nội tâm vững vàng.

Như người trồng hoa Đà Lạt gieo hạt với tâm thiện lành để rồi đón một mùa nở đẹp, mỗi bức tranh của Giang Phong cũng gieo vào lòng người một mầm ý thức. Khi ngựa phi lên, đó là lời mời gọi bứt khỏi giới hạn cũ. Khi ngựa dừng lại, đó là lời nhắc trở về với gốc rễ tâm hồn.

Trần Long/Báo Phật Giáo Và Doanh Nhân

Gieoduyen

Mời đọc thêm

Xem nhiều

Đơn vị tài trợ

Z5462077530250 7279f60e2d326772a5321e04fb283e7888Z5861285294809 670bda286a1740edd71688b01081b43444