
Đà Lạt, thành phố cao nguyên với tiếng thông reo và sương giăng lối nhỏ, không chỉ là nơi bắt đầu của một chuyến đi mà còn là điểm xuất phát của một hành trình tìm về nội tại. Trong tĩnh lặng của buổi sớm, khi gió chưa kịp lay cánh hoa cà phê, ý niệm về một cuộc hành hương đã khẽ nảy mầm như một hạt giống thiền giữa mảnh đất giao hòa giữa đất trời.
Viêng Chăn thủ đô của sự khoan hòa. Những mái chùa vàng soi bóng lên dòng đời tĩnh tại, như những nét phác thảo nhẹ tay lên bản đồ của tâm thức. Wat Sisaket với hàng nghìn pho tượng Phật đứng ngồi im lặng, mỗi bức tượng là một thời khắc được gìn giữ, là một chứng nhân của trí tuệ và niềm tin.
Gần đó, Wat Ho Phra Keo nơi từng lưu giữ Phật Ngọc không chỉ mang dáng vẻ uy nghi mà còn hàm chứa một dòng mạch tâm linh bền bỉ đã vượt qua bao thăng trầm lịch sử.
Trên một vùng đất khác thường, Vườn tượng Phật Xieng Khuan hiện ra như một không gian trừu tượng, nơi thế giới hiện thực và thế giới biểu tượng cùng nhau tỏa sáng. Ở đó, ranh giới giữa thiện và ác, phàm và thánh không bị xóa nhòa mà được thấu hiểu. Những bức tượng không chỉ là biểu tượng tôn giáo, mà còn là ẩn dụ sống động về bản chất nhân sinh.
Sáng sớm ở Viêng Chăn, ánh mặt trời nhẹ nhàng rải vàng lên tháp That Luang, biểu tượng tâm linh và quốc hồn của đất nước Lào. Trong khoảnh khắc yên bình ấy, từng viên gạch tháp như sáng bừng lên giữa không gian tĩnh tại. Lữ khách bước chân vào sân chùa như bước vào một cõi khác, nơi mà hương trầm hòa cùng sương sớm, và những nhà sư khoác áo vàng chậm rãi đi khất thực, mang theo cả hơi thở của từ bi và an lạc lan tỏa khắp không gian.
Đứng trước That Luang trong buổi bình minh, con người bỗng thấy mình nhỏ bé mà an nhiên, như đang được ôm trọn bởi một niềm tin tĩnh lặng nhưng sâu xa.
Lặng bước vào Bảo tàng Nghệ thuật Lào, người xem không chỉ ngắm nhìn mà còn được dẫn dắt vào dòng chảy lịch sử văn hóa một cách tinh tế. Tranh lụa, tượng gỗ, hoa văn trên mặt gốm tất cả như kể lại câu chuyện về cách một dân tộc gìn giữ linh hồn mình qua từng lớp bụi thời gian.
Trong không gian tĩnh mịch ấy, cái đẹp không chỉ để chiêm ngưỡng mà còn để đối thoại với quá khứ và với chính mình.
Chùa Phật Tích là nơi để tìm lại gốc rễ
Trong lòng Viêng Chăn còn có một điểm dừng chân đặc biệt Chùa Phật Tích, ngôi chùa Việt Nam nổi bật giữa lòng đất bạn. Không chỉ là nơi thờ tự, Chùa Phật Tích còn là nhịp cầu kết nối văn hóa và tâm linh giữa hai dân tộc Việt Lào. Từng viên gạch, từng khóm hoa trong sân chùa đều mang hơi thở quê nhà. Tiếng chuông vang lên mỗi sớm chiều không chỉ ngân xa vào không trung, mà còn vang vọng trong lòng những người con Việt xa xứ. Ở đây, lòng thành không phân biệt quốc tịch, chỉ có sự đồng điệu trong tín tâm và sự thấu hiểu lặng thầm. Chùa Phật Tích là nơi để tìm lại gốc rễ, nơi người Việt thắp lên một ánh sáng bình an giữa đời sống thường nhật trên đất Lào.
Chiều muộn ở Xiêng Khoảng, khi những đám mây xám kéo về và mưa bắt đầu rơi nặng hạt tôi tìm đến Wat Hai Heen, một ngôi chùa thanh vắng nằm gần Cánh đồng Chum. Không gian như lắng lại giữa cao nguyên mịt mù sương và nước. Tượng Phật lớn sừng sững giữa sân chùa hiện lên mờ ảo qua màn sương, khuôn mặt hiền từ như đang che chở cho tất cả nỗi buồn của thế gian. Tôi đứng bất động dưới tượng, lắng nghe tiếng mưa rơi hòa vào tiếng chuông gió, cảm nhận lòng mình như đang được thanh tẩy. Ở nơi ấy, không có sự phô trương hay đông đúc, chỉ có tĩnh lặng và sự hiện hữu một sự hiện hữu giản dị mà sâu xa. Wat Hai Heen trong mưa giống như một thiền đường mở rộng giữa đất trời, nơi con người có thể đặt xuống những nỗi muộn phiền và trở về với sự trong trẻo nguyên thủy của tâm thức.
Hòa Thượng Thọ Lạc và khát vọng hữu nghị của hai dân tộc Việt Lào.
Mô hình Chùa Hữu Nghị hiện hữu như một đóa sen trắng tinh khôi
Tại Xiêng Khoảng, vùng đất từng gánh chịu đau thương chiến tranh, giờ đây lặng lẽ hồi sinh trong ánh nắng cao nguyên. Nơi đây, hình ảnh Hòa thượng Thọ Lạc hiện lên với dáng vẻ ung dung và giọng nói trầm ấm, ngài không chỉ xây dựng Chùa Hữu Nghị như một công trình kiến trúc, mà còn như đang nâng niu từng cánh sen giữa vùng đất còn in dấu sẹo thời gian. Ngôi chùa hiện hữu như một đóa sen trắng tinh khôi, vươn lên giữa bùn lầy khốc liệt của quá khứ. Nó vừa mang trong mình dáng vẻ thanh khiết của Phật pháp, vừa là biểu tượng sống động của sự hồi sinh tinh thần và khát vọng hữu nghị của hai dân tộc Việt Lào.
Cánh đồng Chum mở ra như một bản trường ca không lời về ký ức và sự bí ẩn.
Gió thổi qua miệng chum như đang thầm thì về một nền văn minh cổ xưa
Cánh đồng Chum mở ra như một bản trường ca không lời về ký ức và sự bí ẩn. Những khối đá nằm im lìm trong nắng gió không chỉ là dấu tích khảo cổ mà còn là cánh cửa mở ra cảm thức vũ trụ. Gió thổi qua miệng chum như đang thầm thì về một nền văn minh cổ xưa chưa bao giờ thực sự biến mất, chỉ lặng lẽ chuyển mình vào lòng đất và vào tâm tưởng người đời sau.
Dòng Mê Kông là nhịp thở của văn hóa
Cúng dường buổi sớm nét đẹp tâm linh người Lào
Ở miền Nam Lào, Pakse hiện lên như một miền cổ tích thanh bình. Dòng Mê Kông không chỉ là dòng sông chở nặng phù sa mà còn là nhịp thở của văn hóa. Ngôi chùa Việt nhỏ mang tên Trang Nghiêm hiện hữu giữa lòng đất bạn như một mái nhà chung của người Việt xa xứ. Tiếng chuông chùa nơi ấy không chỉ gọi về tâm thức, mà còn thức tỉnh gốc rễ trong mỗi người: quê hương không chỉ là nơi ta sinh ra, mà là nơi ta biết quay về bằng lòng biết ơn.
Chùa Trang Nghiêm một mái nhà chung của người Việt xa xứ
Wat Phu dưới chân núi Phou Kao
là nơi thời gian như ngừng trôi. Tại đây, người ta không đến để chụp ảnh, mà đến để chạm vào không gian linh thiêng đã từng được thần thoại hóa. Những dấu vết điêu
Viêng Chăn thủ đô của sự khoan hòa. Những mái chùa vàng soi bóng lên dòng đời tĩnh tại, như những nét phác thảo nhẹ tay lên bản đồ của tâm thức. Wat Sisaket với hàng nghìn pho tượng Phật đứng ngồi im lặng, mỗi bức tượng là một thời khắc được gìn giữ, là một chứng nhân của trí tuệ và niềm tin.
Wat Ho Phra Keo nơi từng lưu giữ Phật Ngọc
Gần đó, Wat Ho Phra Keo nơi từng lưu giữ Phật Ngọc không chỉ mang dáng vẻ uy nghi mà còn hàm chứa một dòng mạch tâm linh bền bỉ đã vượt qua bao thăng trầm lịch sử.
Wat Sisaket
Hàng nghìn pho tượng Phật đứng ngồi im lặng tại Wat Sisaket
Trên một vùng đất khác thường, Vườn tượng Phật Xieng Khuan hiện ra như một không gian trừu tượng, nơi thế giới hiện thực và thế giới biểu tượng cùng nhau tỏa sáng. Ở đó, ranh giới giữa thiện và ác, phàm và thánh không bị xóa nhòa mà được thấu hiểu. Những bức tượng không chỉ là biểu tượng tôn giáo, mà còn là ẩn dụ sống động về bản chất nhân sinh.
Vườn tượng Phật Xieng Khuan
Sáng sớm ở Viêng Chăn, ánh mặt trời nhẹ nhàng rải vàng lên tháp That Luang, biểu tượng tâm linh và quốc hồn của đất nước Lào. Trong khoảnh khắc yên bình ấy, từng viên gạch tháp như sáng bừng lên giữa không gian tĩnh tại. Lữ khách bước chân vào sân chùa như bước vào một cõi khác, nơi mà hương trầm hòa cùng sương sớm, và những nhà sư khoác áo vàng chậm rãi đi khất thực, mang theo cả hơi thở của từ bi và an lạc lan tỏa khắp không gian.
Đứng trước That Luang trong buổi bình minh, con người bỗng thấy mình nhỏ bé mà an nhiên, như đang được ôm trọn bởi một niềm tin tĩnh lặng nhưng sâu xa.
Tháp That Luang, biểu tượng tâm linh và quốc hồn của đất nước Lào
Chánh Điện Wat That Luang
Lặng bước vào Bảo tàng Nghệ thuật Lào, người xem không chỉ ngắm nhìn mà còn được dẫn dắt vào dòng chảy lịch sử văn hóa một cách tinh tế. Tranh lụa, tượng gỗ, hoa văn trên mặt gốm tất cả như kể lại câu chuyện về cách một dân tộc gìn giữ linh hồn mình qua từng lớp bụi thời gian.
Bảo tàng Nghệ thuật Lào
Hàng trăm tượng cổ trong không giang bảo tàng
Trong không gian tĩnh mịch ấy, cái đẹp không chỉ để chiêm ngưỡng mà còn để đối thoại với quá khứ và với chính mình.
Chùa Phật Tích là nơi để tìm lại gốc rễ
Trong lòng Viêng Chăn còn có một điểm dừng chân đặc biệt Chùa Phật Tích, ngôi chùa Việt Nam nổi bật giữa lòng đất bạn. Không chỉ là nơi thờ tự, Chùa Phật Tích còn là nhịp cầu kết nối văn hóa và tâm linh giữa hai dân tộc Việt Lào. Từng viên gạch, từng khóm hoa trong sân chùa đều mang hơi thở quê nhà. Tiếng chuông vang lên mỗi sớm chiều không chỉ ngân xa vào không trung, mà còn vang vọng trong lòng những người con Việt xa xứ. Ở đây, lòng thành không phân biệt quốc tịch, chỉ có sự đồng điệu trong tín tâm và sự thấu hiểu lặng thầm. Chùa Phật Tích là nơi để tìm lại gốc rễ, nơi người Việt thắp lên một ánh sáng bình an giữa đời sống thường nhật trên đất Lào.
. Tượng Phật lớn sừng sững giữa sân chùa Wat Hai Heen
Tượng Phật hiện lên mờ ảo qua màn sương
Chiều muộn ở Xiêng Khoảng, khi những đám mây xám kéo về và mưa bắt đầu rơi nặng hạt tôi tìm đến Wat Hai Heen, một ngôi chùa thanh vắng nằm gần Cánh đồng Chum. Không gian như lắng lại giữa cao nguyên mịt mù sương và nước. Tượng Phật lớn sừng sững giữa sân chùa hiện lên mờ ảo qua màn sương, khuôn mặt hiền từ như đang che chở cho tất cả nỗi buồn của thế gian. Tôi đứng bất động dưới tượng, lắng nghe tiếng mưa rơi hòa vào tiếng chuông gió, cảm nhận lòng mình như đang được thanh tẩy. Ở nơi ấy, không có sự phô trương hay đông đúc, chỉ có tĩnh lặng và sự hiện hữu một sự hiện hữu giản dị mà sâu xa. Wat Hai Heen trong mưa giống như một thiền đường mở rộng giữa đất trời, nơi con người có thể đặt xuống những nỗi muộn phiền và trở về với sự trong trẻo nguyên thủy của tâm thức.
Tại Xiêng Khoảng, vùng đất từng gánh chịu đau thương chiến tranh, giờ đây lặng lẽ hồi sinh trong ánh nắng cao nguyên. Nơi đây, hình ảnh Hòa thượng Thọ Lạc hiện lên với dáng vẻ ung dung và giọng nói trầm ấm, ngài không chỉ xây dựng Chùa Hữu Nghị như một công trình kiến trúc, mà còn như đang nâng niu từng cánh sen giữa vùng đất còn in dấu sẹo thời gian. Ngôi chùa hiện hữu như một đóa sen trắng tinh khôi, vươn lên giữa bùn lầy khốc liệt của quá khứ. Nó vừa mang trong mình dáng vẻ thanh khiết của Phật pháp, vừa là biểu tượng sống động của sự hồi sinh tinh thần và khát vọng hữu nghị của hai dân tộc Việt Lào.
Cánh đồng Chum mở ra như một bản trường ca không lời về ký ức và sự bí ẩn.
Cánh đồng Chum mở ra như một bản trường ca không lời về ký ức và sự bí ẩn. Những khối đá nằm im lìm trong nắng gió không chỉ là dấu tích khảo cổ mà còn là cánh cửa mở ra cảm thức vũ trụ. Gió thổi qua miệng chum như đang thầm thì về một nền văn minh cổ xưa chưa bao giờ thực sự biến mất, chỉ lặng lẽ chuyển mình vào lòng đất và vào tâm tưởng người đời sau.
Ở miền Nam Lào, Pakse hiện lên như một miền cổ tích thanh bình. Dòng Mê Kông không chỉ là dòng sông chở nặng phù sa mà còn là nhịp thở của văn hóa. Ngôi chùa Việt nhỏ mang tên Trang Nghiêm hiện hữu giữa lòng đất bạn như một mái nhà chung của người Việt xa xứ. Tiếng chuông chùa nơi ấy không chỉ gọi về tâm thức, mà còn thức tỉnh gốc rễ trong mỗi người: quê hương không chỉ là nơi ta sinh ra, mà là nơi ta biết quay về bằng lòng biết ơn.
là nơi thời gian như ngừng trôi. Tại đây, người ta không đến để chụp ảnh, mà đến để chạm vào không gian linh thiêng đã từng được thần thoại hóa. Những dấu vết điêu khắc Hindu, những bậc đá phủ đầy rêu phong, không phải là tàn tích mà là ký ức được ghi chép bằng đá trường tồn, tĩnh lặng và minh triết.
Và như thế, hành trình dừng lại nơi miền đất Lào hiền hòa, nơi từng bước chân qua đều để lại dư âm của thiền vị và lòng biết ơn. Giữa sắc vàng của những mái chùa, làn hương trầm buổi sớm, và những nụ cười chân thành của người dân, hành giả không chỉ khám phá vùng đất mới, mà còn khám phá lại chính mình. Lào không phô trương, không ồn ào, nhưng thấm đẫm một dòng năng lượng tĩnh tại, như một tách trà ấm giữa sương sớm cao nguyên. Rời Lào, trong tâm không chỉ là ký ức, mà là một ánh sáng dịu dàng của niềm tin, một dòng chảy nhẹ nhàng của sự thấu hiểu như tiếng chuông chùa vẫn ngân vang, đưa ta trở về với chính mình, nhẹ tênh và đầy tỉnh thức.
HÀNH TRÌNH BIÊN GIỚI VĂN HÓA ĐÔNG DƯƠNG
Chùa Bồ Đề tổ chức Lễ cầu mưa anh hùng liệt sĩ và các nạn nhân trong vụ lật tàu tại Quảng Ninh
Dzong – kiến trúc đặc thù của Phật giáo Bhutan
TP.HCM: Triển khai 1.336 thủ tục hành chính không phụ thuộc địa giới hành chính