Thế giới kỳ lạ.!
“Khi bạn mất đi, cả thế giới đột nhiên yêu bạn.”
Con người là những “vật thể” kỳ lạ với “cái tôi” cũng kỳ lạ không kém.
Chúng ta sống cùng nhau, không ngừng chỉ trích nhau, không ngừng lợi dụng nhau, không ngừng nói xấu nhau, không ngừng hiểu lầm nhau, thậm chí không ngừng chán ghét nhau… cho đến khi một trong chúng ta “bị thương” hoặc “chết”. Sự đồng cảm cũng là bản năng chăng? Khi ấy chúng ta lại cùng nhau thương cảm, cùng nhau xót xa, cùng nhau tin tưởng, cùng nhau thứ tha và yêu quý một “cái xác”. Bởi chúng ta luôn tin “tử là tận, chết là hết”, chúng ta ” không cần” và “không thèm” so đo với người đã chết. Nên chúng ta tử tế với một cái thây!.
Chỉ cần như vậy là thoát khỏi cảm giác ăn năn, tội lỗi nhỉ? Giống như việc khi người thân còn sống, cả năm chúng ta chẳng mua nổi cái áo nào cho họ, chẳng ăn cùng họ bữa cơm. Nhưng khi họ chết đi, chúng ta không tiếc tiền mua vàng mã to nhất, hiện đại nhất, nhiều nhất để đốt khói um một góc nhà. Chúng ta sợ họ thiếu thốn. Rồi tự nhiên chúng ta nhớ đến ngày còn sống họ thích ăn cái nọ cái kia, thế là mua về cúng như một sự bù đắp.
Buồn cười không?
Họ thiếu thốn từ khi họ chưa chết kìa. Thiếu thốn không chỉ vật chất, mà thiếu thốn cả tình thân, tình thương, cái gì cũng thiếu. Sống mà thiếu vậy còn chẳng cần, chết rồi ai còn cần thứ bù đắp giả dối tượng trưng ấy nữa.
Người chết không cần yêu. Người chết không cần thương. Người chết càng không cần bao dung, săn đón. Chỉ còn những người đang sống chúng ta. Ngày ngày gặp nhau, ngày ngày bên nhau, ngày ngày cùng nhau làm việc, cùng nhau hít thở, cùng nhau nói chuyện…cần biết bao nhiêu…
Now, mình muốn xin lỗi thật nhiều.
Xin lỗi những người mình đã tổn thương
Xin lỗi những người mình đã lừa dối
Xin lỗi những người mình đã quát mắng
Xin lỗi những người mình đã vô tâm vô phế hợt hời.
Xin lỗi những người yêu mình và cả những người mình yêu.
Xin lỗi cho cả những điều đã qua và những điều chưa tới.
Bởi vì, cuộc đời thì dài rộng thế mà tâm mình lại nhỏ bé thế. Chẳng tránh được ích kỷ, chẳng tránh khỏi sai lầm, chẳng tránh hết những giây phút chán ghét lẫn nhau. Chẳng tránh hết vô số những thứ không vừa lòng.
Vốn dĩ, chúng ta cho rằng mình chẳng nợ ai, có chăng nợ chính mình những bài học. Cho nên không cần lấy lòng ai. Mình nghĩ thế, và mình sống thế. Nhưng xét cho cùng, mình sợ mình sẽ yêu người chết, cũng sợ sau khi mình chết người khác mới yêu mình.
Vậy nên, thật lòng xin lỗi!!!
Chúng ta, yêu và thương nhau ngay tại thời điểm này, được không?