Phúc đức thành tựu từ sự rộng lòng sẻ chia. Người con Phật luôn mở rộng tấm lòng và bàn tay, giúp người cũng chính là giúp mình. Phúc đức và trí tuệ viên mãn là mục tiêu tu tập của những người con Phật. Trong đó, phúc đức là nền tảng cho mọi sự. Phúc đức giúp cho cuộc sống thăng bằng, gia đạo an ổn, ít ốm đau và không bị chướng ngại. Cho nên, người biết đạo lý họ sống thiện lành, chú trọng đến gieo trồng và tích lũy phúc đức.
Góp nhặt phúc đức và ươm mầm yêu thương

Kinh Tăng nhất A-hàm, phẩm 40. Thất nhật, kinh số 7, ghi lại như sau:
“Một thời Phật ở bên bờ sông A-du-xà cùng với năm trăm chúng Đại Tỳ-khiêu. Khi ấy Ðại Quân-đầu đang ở chỗ nhàn vắng nghĩ rằng: “Có nghĩa này hằng thêm công đức hay không có lý này?”. Quân-đầu liền đứng dậy đến chỗ Thế Tôn, cúi lạy rồi ngồi một bên. Bấy giờ Quân-đầu bạch Phật:
– Bạch Thế Tôn! Vừa rồi con ở chỗ vắng vẻ có nghĩ: “Có lý làm các việc được thêm công đức hay không”. Nay con hỏi Thế Tôn, cúi mong thuyết cho.
Thế Tôn bảo:
– Có thể được tăng thêm công đức.
Quân-đầu bạch Phật:
– Ðược tăng thêm công đức thế nào?
Thế Tôn bảo:
– Tăng thêm có bảy việc, phúc ấy không thể cân lường, cũng không ai có thể tính toán được. Thế nào là bảy? Ở đây, con nhà vọng tộc trai hoặc gái, chưa từng cất già-lam cho Tăng, liền lập già-lam. Phúc này không thể kể.
– Lại nữa, Quân-đầu! Nếu thiện nam, thiện nữ, có thể đem giường tòa thí cho Tăng-già-lam và cho Tỳ-khiêu Tăng. Này Quân-đầu! Ðó là phúc thứ hai không thể tính kể.
– Lại nữa, Quân-đầu! Nếu thiện nam, thiện nữ dùng thức ăn bố thí Tỳ-khiêu Tăng. Này Quân-đầu! Ðó là phúc thứ ba không thể tính kể.
– Lại nữa, Quân-đầu! Nếu thiện nam, thiện nữ cấp áo che mưa cho Tỳ-kheo Tăng. Này Quân-đầu! Ðó là phúc thứ tư, không thể tính kể.
– Lại nữa, Quân-đầu! Nếu trai gái nhà vọng tộc đem thuốc men cho Tỳ-khiêu Tăng. Này Quân-đầu! Ðó là phúc thứ năm không thể tính kể.
– Lại nữa, Quân-đầu! Nếu thiện nam, thiện nữ ở đồng trống làm giếng tốt. Này Quân-đầu! Ðó là phúc thứ sáu không thể tính kể.
– Lại nữa, Quân-đầu! Thiện nam, thiện nữ làm nhà gần đường cho người sẽ đi qua có chỗ trú ngụ. Ðó là phúc thứ bảy không thể tính kể.
Ðây là, này Quân-đầu! Pháp bảy công đức, phúc không lường được. Hoặc đi hoặc ngồi, cho dù mạng chung, phúc cũng theo sau như bóng theo hình, đức này không thể tính kể mà bảo rằng có bao nhiêu phúc. Cũng như nước biển lớn không thể dùng thăng đấu đong rồi bảo có bao nhiêu nước; bảy công đức này cũng lại như thế, phúc không có hạn lượng.
Thế nên Quân-đầu! Thiện nam, thiện nữ hãy cầu phương tiện hoàn thành bảy công đức. Như thế, Quân-đầu, hãy học điều này!
Bấy giờ, Quân-đầu nghe Phật dạy xong, vui vẻ vâng làm”
Theo lời Phật dạy, có nhiều cách tu phúc. Tuy vậy, để tạo ra phúc đức sung mãn, không có hạn lượng, chẳng thể cân lường thì có bảy việc. Đó là: xây chùa, cúng sàng tọa, thực phẩm, áo che mưa, thuốc men (cho Tỳ-khiêu), đào giếng nước, nhà nghỉ chân cho khách bộ hành. Trong năm việc thiện đầu tiên, mục đích là hộ độ cho chư Tăng có phương tiện tu hành. Hai việc thiện sau cuối, nhằm giúp thập phương, bách tính có nước uống và chỗ nghỉ ngơi khi bộ hành mệt mỏi.
Như vậy, Phật dạy muốn tạo phúc thì chúng ta luôn nghĩ đến người, xem họ đang cần gì, ta có thể giúp gì cho họ? Nếu là người tu thì biết họ cần một số nhu cầu tối thiểu như chỗ ở, cơm ăn, áo mặc. Còn với khách bộ hành thì chí ít cũng một ca nước giếng trong lành và một chỗ dừng chân, nghỉ ngơi tí khỏe rồi lại đi. Ngày nay xã hội có nhiều khác biệt với mô tả trong kinh nhưng người tu hành và những khách lỡ đường hay người cơ nhỡ vẫn còn nhiều. Vì thế hãy tìm cách giúp đỡ họ trong khả năng có thể.
Phúc đức thành tựu từ sự rộng lòng sẻ chia. Người con Phật luôn mở rộng tấm lòng và bàn tay, giúp người cũng chính là giúp mình.
Quảng tánh