Kiên Giang: Khảo hạch giới tử tại Đại giới đàn Giác Phước PL.2568 – DL.2024
Hãy nhìn những sự hi sinh cống hiến của quý thầy đối với chùa, nhân dân và xã hội. Hãy dùng cặp mắt tích cực để nhìn nhận vấn đề, lòng từ bi cảm thông đối với người khác. Bạn sẽ hạnh phúc và mọi người xung quanh hạnh phúc.
Ngày nay, người xuất gia tu hành như phận làm dâu, mà không phải là làm dâu trăm họ mà là 1001 họ. Nếu không hoạt động Phật sự gì thì đem pha suốt ngày chỉ biết tụng kinh gõ mõ, chẳng ích lợi gì cho đời. Tích cực tham gia đạo sự thì bảo sao không lo ở trong chùa tịnh tâm, bị chê là “đời” quá.
Nào biết, việc gì cũng phải tới tay trụ trì. Từ việc công phu sớm tối tại chùa, đến ứng phú đạo tràng tại tư gia Phật tử. Hết in kinh, tạo tượng, rồi lại trùng kiến, xây chùa. Đa số Phật tử chỉ đến chùa nhờ khi hữu sự, còn lại trụ trì phải bươn chải một mình. Trăm công ngàn việc, chẳng biết chia sẻ cùng ai.
Đã vậy còn bị ngoại nhân phán xét, khi gian khó thì không ai màng đến, đến khi cơ sở khang trang, có nói cho Phật tử tu học, thập phương bá tánh chiêm bái rồi, lại xoi mói đủ đường. Đã là phàm phu thì mấy ai tránh khỏi lỗi lầm, sao chẳng nhìn nhau bằng ánh mắt cảm thông, thấy hiểu?
Đời người trải qua lắm bước thăng trầm, nên luôn nhìn nhận, đánh giá mọi sự việc, mọi vấn đề khách quan theo nhiều khía cạnh, thấy rõ cái được cũng như hệ luỵ của nó, bởi “nếu không lo xa, ắt có buồn gần”. Người mạnh mẽ là có thể chia sẻ mọi khó khăn, nghịch cảnh với mọi người, nhưng vẫn gánh nặng một mình.
Khi có Phật tử hỏi: “Thưa thầy, thầy có an lạc không?” Tự thân cũng thấy chạnh lòng. Thật sự tâm nguyện của mình có mấy ai thấu hiểu? Khi nhìn các cụ đã trên 80 tuổi mỗi tối tụng kinh phải đi hàng mấy cây số, mình tự nhủ phải quyết tâm xây dựng một ngôi Tam Bảo tạm để Phật tử có nơi chiêm bái. Khi bắt tay xây dựng thì biết bao khó khăn, thiếu thốn, bao chướng duyên phải vượt qua thì chẳng có ai chia sẻ.
Từ đó, mới cảm thông cho những thầy khác. Cũng đâu phải tự nhiên một ngôi chùa mọc lên, đó là bao mồ hôi nước mắt, bao cay đắng nhọc nhằn của vị Trụ trì. Đến khi, ngôi chùa khang trang tí, là bao nhiêu cạm bẫy, bao nhiêu thị phi oan trái bắt đầu xảy ra. Kiểu “ trăm dâu, đổ đầu tầm”. Vậy mà quý thầy vẫn nở nụ cười để động viên các Phật tử tu tập.
Làm Trụ trì không sướng đâu. Thức khuya dậy sớm, xây dựng chùa, đối nội, đối ngoại, lỡ sai một câu, ngày mai sóng gió nổi lên đột ngột. Mọi việc ở chùa một tay phải làm. Quán xuyến từ trong ra ngoài, đám ma, cúng bái ai mời cũng phải đi. Nếu hôm nào từ chối không đi, họ lại nói xỉa sói “chắc gia đình tôi nghèo nên thầy không nhận lời”. Phật tử tới chùa chào, chưa kịp chào lại cũng đã bao lời qua tiếng lại không đơn giản.
Nói cho cùng nếu các thầy làm gì, thì tất cả chỉ là mong yên ổn ngôi chùa. Gom góp để có nơi các cụ đến tu tập, có chỗ tổ chức khoá tu… chứ một mình tất bật tối ngày ăn qua loa để sống.
Khổ nỗi trong xã hội chúng ta hiện nay đang tồn tại một loại hiệu ứng được gọi là “hiệu ứng đám đông”. Khi nghe người ta bàn tán, khen chê về một sự việc, một người nào đó thì họ cũng hùa vào bình phẩm, chửi bới thật khí thế, nhưng khi hỏi rõ ra thì họ trả lời tỉnh bơ: chẳng biết gì, vì thấy người ta nói thì mình nói theo thôi. Họ có biết đâu những lời chửi bới đó đã làm cho người bị ném đá khốn khổ, lao đao, uất ức đến chết đi sống lại, có khi muốn tự tử, vậy mà họ chẳng hề áy náy, họ vô cảm như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. Xét cho cùng mọi thứ đau khổ mà con người hay mang đến cho nhau cũng đều xuất phát từ lòng đố kỵ.
Nói ra điều này không phải để trốn tránh trách nhiệm càng không phải để thở than, kêu khổ mà chỉ là muốn nói lên tiếng nói của nhiều người, và chỉ đơn giản là cần lắm sự đồng cảm, sẻ chia để cuộc đời này bớt nhọc nhằn căng thẳng, bớt vô cảm hơn thôi.
Vừa rồi có vài vụ xảy ra. Báo chí vừa đưa lên mọi người thi nhau chửi bới, rồi mỗi người nói một kiểu, thêm thắt vấn đề. Đến khi sự thật được phơi bày, không có chút ray rứt, chỉ cười trừ thế là xong. Họ đâu biết rằng sự hời hợt đó đã cướp đi một cuộc cuộc đời một con người và cộng nghiệp biết bao nhiêu người thân yêu bị ảnh hưởng theo.
Có đôi khi quý thầy chia sẻ tâm nguyện có người hiểu thì chung tay hỗ trợ, có người không hiểu thì đánh giá theo suy nghĩ thiển cận của mình.
Nếu quý vị nhìn quý thầy bằng cặp mắt cảm thông, nhìn nhận quý thầy cũng là con người bằng xương bằng thịt, quý thầy vẫn đang tu và đang sửa từng ngày như thế sẽ nhẹ nhàng. Nhưng nếu nhìn bằng cặp mắt khắt khe, đòi hỏi theo ý của quý vị thì thật sự rất khó.
Đừng bao giờ tìm sự hoàn mỹ, nó không bao giờ tồn tại. Hãy nhìn những sự hi sinh cống hiến của quý thầy đối với chùa, nhân dân và xã hội. Hãy dùng cặp mắt tích cực để nhìn nhận vấn đề, lòng từ bi cảm thông đối với người khác. Bạn sẽ hạnh phúc và mọi người xung quanh hạnh phúc. Bạn sai bao nhiêu lần, bạn dễ dàng tha thứ cho bản thân mình. Và mong người khác tha thứ cho mình, thế tại sao ta không rộng lượng với người khác.
Kiên Giang: Khảo hạch giới tử tại Đại giới đàn Giác Phước PL.2568 – DL.2024
Ban Trị sự TP.Hà Nội và Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn tổ chức tọa đàm tại chùa Bằng
Học viện PGVN tại Hà Nội kỷ niệm 42 năm ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11
Văn phòng Hội đồng Chứng minh thông báo về việc cấp phát học bổng Đức Nhuận (toàn phần) năm 2024
Ninh Bình: Ủy ban An toàn giao thông Quốc gia tưởng niệm nạn nhân tử vong do tai nạn giao thông